Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan 67

“Ân Ân, em thật khờ… ” Diêm Việt câu khởi một bên khóe miệng, nụ cười sủng nịnh, “Anh không có ngủ thiếp đi nữa…”

Khoảnh khắc vừa rồi, côthật cho là anh lại ngủ mất.

Mà bên trong Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh vạn lần không nghĩ tới, Nam Dạ Tước sẽ sớm trước trở lại như vậy.

Bây giờ mới bất quá 3 giờ, người đàn ông liền đẩy cửa ra đi tới.

“Tiên sinh, ngài trở lại.”

Nam Dạ Tước hai đầu lông mày khép lại lên, đem áo khoác trong tay giao cho cô, “Cô ấy đâu? Hôm nay có khỏe không?”

Vương Linh xoay người đem áo khoác treo lên, nàng không dám hướng về phía ánh mắt Nam Dạ Tước, “Dung tiểu thư sau khi ăn cơm xong an vị ở trên ban công, sau lại, đi ngủ”.

Người đàn ông cởi bỏ khuy cài tay áo, đem tay áo xắn lên , lộ ra cánh tay màu đồng, Vương Linh thấy anh không nói gì, vừa định hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì, liền thấy Nam Dạ Tước đã bước dài lên lầu.

Vương Linh toàn thân kéo căng, mới trôi qua một lát, quả nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến thanh âm đóng sập cửa, Nam Dạ Tước đứng ở đầu bậc thang, mắt phượng nham hiểm quét xuống dưới, “Người đâu?”

Lý Hàng đi ra ngoài, liền lưu lại một tên vệ sĩ, “Dung tiểu thư cả ngày cũng đều nhốt ở trong phòng, một bước cũng không có đi ra”.

“Trong lúc đó có ai đi vào?”

“Bên ngoài ngoại trừ cô ấy ra thì…, không có”. Người đàn ông ánh mắt quét hướng về phía Vương Linh.

“Cô đi lên đây!”

Lúc đi lên lầu, Vương Linh trong lòng run sợ, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều có mồ hôi lạnh xuất hiện, đi tới phòng ngủ , Nam Dạ Tước đã đứng ở trên ban công, hai tay chống dựa trên lan can, “Cô ấy đi lúc nào, đi đâu?”

“Tôi, tôi không biết, Dung tiểu thư không phải là ở trong phòng sao?”

“Cô ấy leo lên trên cây kia sau mới rời đi”, Nam Dạ Tước vươn tay, trên cây bạch quả này còn có dấu vết lúc cô chạy trốn, “Khoảng cách xa như vậy, không có có người khác hỗ trợ rất khó đi qua, nói đi, cô đi đâu?”

Vương Linh biết không thể gạt được đôi mắt sắc bén kia, cô gục đầu xuống, “Tôi cũng không biết Dung tiểu thư đi đâu, chị ấy chỉ nói là, muốn đi gặp người nào đó, bộ dáng giống như đang rất lo lắng”.

Nam Dạ Tước câu khởi khóe miệng, ánh mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt thấp thỏm của Vương Linh, “Thu thập đồ đạc, cô ngày mai không cần tới”.

Vương Linh cả kinh sững sờ, lúc ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt tràn ra trong suốt, cô quý trọng công việc biết mấy, Nam Dạ Tước không phải là không biết, tầm mắt anh ngắm về hướng nơi xa, Dung Ân, em đã muốn đi, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!

Chương 109

Cái gì cũng có thể trì trệ không tiến, chỉ có thời gian gian là không thể nào.

Lúc Dung Ân ngẩng đầu, mặt trời đã xuống phía tây, cô xem lại thời gian, hẳn là nên trở về thôi nếu không Nam Dạ Tước sẽ phát hiện.

Diêm Việt cho là cô sẽ ở lại đây, lúc Dung Ân nói muốn rời đi, đôi mắt màu trà của người đàn ông ảm đạm xuống.

“Việt, ngày mai em sẽ trở lại thăm anh được không?”

Diêm Việt biết mình không thể quá ích kỷ, Dung Ân cũng mệt mỏi rồi, “Ngày mai lúc nào em đến?”

“Anh mở mắt ra là có thể thấy em.”

Diêm Việt nhàn nhạt nở nụ cười, khóe miệng cong lên làm cho tâm tình của Dung Ân cũng tốt lên. ”Thật, em đảm bảo.” cô giống như là một học sinh tiểu học đem tay phải giơ lên ở bên cạnh khuôn mặt tuyên thệ.

“Được rồi, anh không nhắm mắt lại, em có phải hay không sẽ không đi nữa?”

Dung Ân ngồi ở bên giường Diêm Việt, cô cũng không nỡ đi, cảm giác quen thuộc, hai năm rồi không có trở lại, chỉ có vào lúc này, Dung Ân cảm thấy trái tim mình dường như vừa lại nhảy lên,”Việt, anh vừa mới tỉnh cũng không nên nói nhiều lời quá, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, không được phát cáu.”

“Được” Diêm Việt rất cưng chiều cô, từ trước đến giờ Dung Ân nói cái gì cũng nghe, “Anh sẽ giữ sức khỏe, đợi ngày mai em đến rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

Dung Ân vén tóc trên trán anh ra, khẽ hôn xuống.

Vương Linh thu dọn toàn bộ đồ, xong rồi dồn tất cả vào một cái rương da, cô thích ở lại Ngự Cảnh Uyển không phải chỉ vì nơi này trả lương cao nhất thành phố, mà chủ yếu là Dung Ân rất tốt, nên không cần phải lo lắng về quan hệ chủ tớ.

Lúc cô ra khỏi phòng, Nam Dạ Tước đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách hút thuốc lá, anh đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy được thần sắc trên mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy màng sương trắng quanh quẩn trên đỉnh đầu Nam Dạ Tước, chung quang anh, bao phủ là không khí u ám tối tăm.

Vương linh đi tới trước mặt anh, dừng lại ở bên cạnh bàn trà , “Thiếu gia, tôi đi đây.”

Nam Dạ Tước không nói gì. Khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón giữa thon dài, nơi tàn thuốc còn lác đác ánh lửa lập lòe. Anh hướng mắt về phía điện thoại trên bàn trà, lúc này Dung Ân hẳn là nên trở về rồi.

Vương Linh kéo rương da chuẩn bị rời đi, mới vừa xoay người, dường như là nhớ tới cái gì đó muốn nói, bây giờ rời đi, cô sau này sợ là rất khó có cơ hội nhìn thấy Nam Dạ Tước. Mà sự việc đó, đã đặt ở trong lòng cô lâu như vậy, cô cảm thấy anh nên biết,” Thiếu gia. tôi nghĩ nên nói cho anh biết một chuyện.”

Nam Dạ Tước cũng không ngẩng đầu lên,”Nói.”

“ Khi Dung tiểu thư mang thai, tôi nhìn ra được cô ấy là thật tâm vui mừng, ngày đó, cô ấy biết rõ là thiếu gia cùng Hạ tiểu thư ở chung một chỗ, mà còn để cho tôi nói là Hạ tiểu thư đẩy cô ấy, cô ấy biết anh sẽ không tin tưởng. Mặc dù, tôi cũng không biết tại sao tiểu thư lại làm như vậy, cô ấy nói với tôi là bởi vì cô ấy yêu anh, sau lại cùng với tôi nói chuyện, cô ấy đem việc làm mất đứa nhỏ đều do chính mình, nhưng tôi biết là cô ấy không có sai, lúc trước nếu không phải do người khác đẩy cô ấy…, đứa bé cũng sẽ không mất đi…”

Vương Linh tự mình nói xong, hoàn toàn không có phát hiện sắc mặt Nam Dạ Tước đã ảm đạm, khuôn mặt anh hung ác, xoay người ngẩng đầu, mang theo thanh âm lạnh lẽ khiến người khác phải run rẩy, “Người kia, là ai?”

Vương Linh thật ra cũng không hề nhận ra, cô lắc đầu,”Lúc đầu tôi cùng với tiểu thư đi đến một trang viên biệt thự, bên trong rất lớn, nhưng mà tôi nhìn thấy trước cửa có hai chữ ‘Diêm Gia.’”

Nam Dạ Tước kìm nén nhắm mắt lại, một lần nữa trong lòng cảm giác như bị đâm một dao, “Chuyện là thế nào mà phát sinh.”

“Cụ thể tôi cũng không nói được, lúc ấy chúng tôi chuẩn bị qua đường đi ăn cái gì đó, sau đó tiểu thư lại chạy đuổi theo chiếc xe kia, mãi cho đến căn biệt thự đó, người nhà này rất hung hăng, người đẩy tiểu thư chính là một người đàn ông. Tôi nghe Má Lưu gọi ông là lão gia, lúc đó còn dùng chén đĩa nện chúng tôi, tiểu thư van xin ông ta, nói là cho tiểu thư gặp một người…”Vương Linh đến nay không biết Dung Ân muốn gặp người kia là người nào, “ Sau đó ông ta thấy chúng tôi không đi, liền một lực đẩy tiểu thư ra, lúc ấy phía sau cô ấy là bậc thang, té xuống cũng không lâu lắm, cô ấy đã chảy máu không ngừng, lúc đưa vào bệnh viên thì đứa nhỏ đã không giữ được.”

Nam Dạ Tước cầm lấy ly nước, mà ném ra, thủy tinh bắn tung tóe, vỡ ra. “Cô tại sao không nói sớm?”

“Thật xin lỗi thiếu gia, tôi hôm nay nói ra, là không muốn bí mật này sẽ im lặng đi xuống, càng không muốn người hiểu lầm Dung tiểu thư, tôi nhìn ra được tiểu thư là rất quan tâm đến đứa bé.”

Thật sự là quan tâm sao? Nam Dạ Tước cười lạnh, nếu là có, cô có thể nào cam lòng để con của họ chết đi một cách không rõ ràng như vậy

Vương Linh nói xong những lời này, cũng cảm thấy an lòng không ít, kéo rương da chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã,” Nam Dạ Tước đốt lên một điếu thuốc, Dung Ân vốn đã quen với Vương Linh, anh vốn là muốn cho cô một bài học, nhưng sau này cũng cần chăm sóc, sợ là không thể thiếu Vương Linh, “Cô trở về phòng đi, khuya hôm nay bất kể là phát sinh chuyện gì, cô cũng không được bước ra khỏi phòng một bước.”

“Thiếu gia?” Vương Linh có chút ngạc nhiên, vừa hết sức lo lắng, cho là lời của cô khiến cho anh trút giận lên người Dung Ân, “Tiểu thư không phải là cố ý muốn giấu diếm người mà bởi vì cô ấy quá yêu cậu…”

Nói dối như vậy, cũng chỉ có Vương Linh mới tin được.

“Đi vào.” Nam Dạ Tước hung hăng hít một hơi khói, cô xem thấy tàn thuốc lửa vẫn lóe lên, ở người đàn ông hô mưa gọi gió, nửa đoạn khói trên người nhanh chóng trở thành tro bụi.

Dung Ân ở trong phòng bệnh lau tay cho Diêm Việt, nhìn xuống đồng hồ, lúc này ra đón xe là vừa đúng, không thể chậm trễ hơn.

Má Lưu đi vào, trên mặt cười đầy hiền lành, “Được rồi, chứng kiến niềm vui này ta cùng mọi người cũng trẻ thêm vài tuổi, Ân Ân đi về trước đi, mẹ con thân thể không tốt cũng cần người chăm sóc, thiếu gia buổi tối có ta, sáng mai con đến đây.”

Dung Ân biết Má Lưu có dụng ý, cô liền cảm kích gật đầu “ Việt, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước.”

Lúc đi ra cô không mang theo gì cả, đi tới cửa, vẫn còn lưu luyến, cô không muốn rời đi, cô có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Diêm Việt, cô muốn nói cho anh biết, sau khi anh ngủ, cô nhớ anh biết bao…Nhưng hiện tại cô phải trở về rồi, ngộ nhỡ bị Nam Dạ Tước phát hiện…cô về sau cũng đừng nghĩ sẽ ra đi ra ngoài nữa.

Sau khi Má Lưu cùng Diêm Việt nói vài câu, mới cùng Dung Ân đi ra phòng bệnh, “Ân Ân, con hiện tại ở đâu?”

Dung Ân đem địa chỉ cho bà biết, “Má Lưu, người đi chăm sóc Diêm Việt đi.”

Ra khỏi bệnh viện, vội vàng đón xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không dám đi cửa chính, cô vòng qua vườn hoa dưới ban công,

Dung Ân ở trên cây leo xuống, Nam Dạ tước không biết là khi nào đã đến phía sau cô, “Ân Ân.”

Dung Ân phía sau lưng cứng ngắc, xoay người đã thấy người đàn ông đã bước đên gót chân của cô, cô không khỏi lui về phía sau, lưng chống đỡ lên cây, “Anh, anh trở về khi nào.”

Nam Dạ Tước liếc nhìn đôi mắt của cô cũng không nói gì, dắt tay cô hướng phía cửa đi tới, “Hôm nay Vương Linh có việc phải ra ngoài, rất trễ mới quay lại, tôi cũng vừa về tới nhà.”

Dung Ân cảm thấy rất kỳ quái, anh sao lại không hỏi cô tại sao ra ngoài. Ngẩng đầu nghiêng mặt nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt anh hẹp dài, đang đi ra ngoài sau vườn hoa, một cánh tay đột nhiên khoác lên bả vai cô, Dung Ân ở rất gần anh, lần này không có đẩy anh ra, phối hợp nhịp nhàng với anh đi vào bên trong nhà. Cô chỉ không có phát hiện, đáy mắt giận dữ của người đàn ông đã khéo léo giấu đi.

“Không muốn đi ra ngoài ăn, tùy tiện chuẩn bị một chút đi.”

Dung Ân ban ngày chăm sóc Diêm Việt cũng mệt mỏi rồi, Nghe Nam Dạ Tước nói như vậy, tự nhiên thấy rất vui mừng, “Vậy anh ngồi đó, tôi đi xem có cái gì ăn không.” Cô đi vào nhà bếp, đeo tạp đề vào, mở tủ lạnh ra, may mà Vương Linh cái gì cũng đã chuẩn bị xong, mọi thứ đều đủ.

Nam Dạ Tước tiện tay bật TV, anh một tay đặt trên ghế salon, có thể nhìn ra được, tâm tình Dung Ân hôm nay rất tốt, cô từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, thân thể bận rộn xuyên qua phòng bếp, tóc đuôi ngựa cột đơn giản ở sau ót theo cô nhẹ nhàng lắc lư, nghiêng đầu nhìn lại, cô gái khóe miệng thủy chung nhàn nhạt khép lại, nhớ tới cái gì đó, khóe miệng tuyệt đẹp kéo ra.

Nam Dạ Tước biết, cô là nhớ tới ai, nhưng chắc chắn sẽ không là anh.

Khoảng nửa giờ sau, Dung Ân đã làm xong vài món ăn, có cả hải sản, trong nồi đang hầm xương. Dung Ân rửa sạch hai tay, chỉ cần đợi hầm xong là có thể ăn cơm tối.

Khi cô trở lại bên cạnh Nam Dạ Tước, thấy anh đang xem một chương trình, bên trong người dẫn chương trình đang dạy cách thay tã lót cho em bé, cùng với pha sữa bột, nước ấm phải được điều chỉnh vừa đủ.

“Ân Ân,” Dung Ân cho là Nam Dạ Tước tùy ý chỉnh đến, lại không phát hiện ra anh nhìn rất chân thành, “ Con của chúng ta nếu như sinh đến bây giờ, hẳn là đã biết đi đúng không?”

Nụ cười trên mặt Dung Ân dần thu lại, tia sáng bên trong con ngươi cũng như vậy mà biến mất sạch sẽ, Nam Dạ Tước vươn tay, làm cho cô kề sát bên mình, “Ân Ân, chúng ta sinh một đứa bé đi.”

Hai vai cô không khỏi co rúc “ Anh không phải nói là không thích em bé sao? Tại sao đột nhiên lại muốn như vậy?”

“Anh hiện tại suy nghĩ, con của chúng ta, anh sẽ cho nó thứ tốt nhất, đem nó nâng ở trong lòng bàn tay” đầu Nam Dạ Tước hướng về phía Dung Ân, dựa vào trán của cô suy nghĩ “Ân Ân, đứa nhỏ lúc trước, thật là do em không cẩn thận để mất con sao?”

Dung Ân buông thỏng mi mắt, “Đúng”

Nam Dạ Tước hiện lên ánh mắt lạnh thấu xương, khóe miệng có chút tự giễu mà cong lên, cô không phải là bảo vệ Diêm Thủ Nghị, là Diêm Việt.

Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông rõ trên mặt của cô, hôm nay tâm tình của Dung Ân không tệ,liền tiện thể nói, “Nam Dạ Tước, anh đừng nhốt tôi, tôi sẽ không làm loạn nữa, tôi cũng sẽ không quên lời đã hứa với anh, anh cho tôi một chút tự do được không?”

Người đàn ông khóe miệng kéo ra độ cong càng lúc càng lớn, mang theo tràn đầy giễu cợt. Cô sở dĩ lấy lòng, bao gồm bữa cơm tối, cũng là vì muốn anh cho cô được tự do ra ngoài, nói cho cùng, vẫn là vì Diêm Việt.

Người đàn ông hai tay ôm chặt cô, ánh mắt nhìn về phía thức ăn thịnh soạn trên bàn, nếu đổi lại lúc trước, cô nhiều lắm cũng chỉ làm chút mì sợi, không cần biết có ăn hay không, nhưng hôm nay, cô tình nguyện tốn thời gian để lấy lòng.

Chính Dung Ân cũng không phủ nhận, cô làm những việc này, điều là không muốn chọc giận Nam Dạ Tước, so với ai khác cô cũng rất rõ tính tình của người đàn ông này, chỉ cần nghe theo anh, anh bao giờ cũng sẽ đem cô cưng chiều tới trời cao. Cô hiện tại theo đuổi chính là tự do, có thể một lần nữa rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.

Nam Dạ Tước thu lại cánh tay, hai tay giữ lấy mặt Dung Ân, đem cô gần lại mình “Ân Ân, em hẳn là rất rõ, không phải tôi không để cho em được tự do, mà là em thật không nghe lời, tôi chỉ có thể nhốt em lại.”

“Tôi từ nay về sau sẽ nghe lời, được không?”

“Có thật không?” đáy mắt Nam Dạ Tước cũng không có bốn bề dậy sóng, bởi vì anh đã nhìn thấu Dung Ân trên mặt là ngụy trang, ngay cả cô nghĩ cái gì anh điều biết, tự nhiên cô lại nói như thế là có ý gì.

“Thật.” quả đúng như dự đoán, cô trả lời vô cùng dứt khoát.

Dung Ân tầm mắt không dấu được tầng mong đợi, Nam Dạ Tước vẫn không hề nhúc nhích, tâm bình khí hòa như vậy, cô nghĩ đại khái là anh sẽ đồng ý.

Hai tay người đàn ông đang nâng mặt cô cũng không có buông ra, đôi mắt đen thâm sâu sáng chói của anh đang ngó chừng cô, Dung Ân nhìn vào mắt anh mấy lần, về sau không còn chống đỡ nổi, nhìn sang hướng khác.

Khóe miệng cực nóng, Nam Dạ Tước hôn nhẹ lên mặt của cô, đầu lưỡi theo cánh môi của cô mơn trớn, tiếp theo liền tiến vào giữa răng, tùy ý đoạt lấy, Anh thỉnh thoảng kéo cánh môi Dung Ân ra, thỉnh thoảng mút lấy đầu lưỡi của cô, như mời cô cùng tham gia, hai tay rơi về phía sau, chiếm lấy trước ngực mềm mại của Dung Ân.

Cô kinh ngạc, tròn mắt trừng lên, thân thể bị anh đẩy ngã trên ghế salon, Nam Dạ Tước đè lên trên, đặt cô thật sâu trong lồng ngực, cô bắt đầu từ chối đẩy ra, cảm xúc bài xích vẫn như cũ tồn tại.

Nam Dạ Tước cầm đôi tay nhỏ bé của cô, bàn tay đem khóa áo của cô đẩy lên, đi ngang qua trước ngực, một phát giật áo ngực Dung Ân. Anh biết là cô có phản kháng, ở giữa ghế salon bị lõm xuống, Nam Dạ Tước môi bạc dán vào tai của cô nói, “ Anh không nhốt em, nghe lời, cho anh…”

Cô thần sắc buông lỏng xuống, nhưng trên tay động tác vẫn còn kiên trì, Nam Dạ Tước cũng không có dùng bao nhiêu lực đã giật quần cùng với quần lót của Dung Ân xuống. Lúc anh tiến vào rất gấp, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hai tay ôm lấy bả vai Dung Ân, Dùng sức mà cấu xuống. Thân thể này, Nam Dạ Tước so với chính Dung Ân còn quen thuộc hơn, lâu ngày vẫn siết chặt không thông làm trán của anh hiện đầy mồ hôi, ít nhất cô cũng không có bị người khác đụng qua.

Dung Ân hai tay để ở trước ngực, phản kháng đã bớt đi, Nam Dạ Tước theo mi tâm của cô mà hôn, hàm răng cắn môi của cô, thỉnh thoảng dùng sức,cô đau nhăn mày lại.

Dục vọng giống như là dã thú bị nhốt, này lại bỗng nhiên thả ra, tự nhiên mãnh liệt mà nhiệt tình, Dung Ân cắn môi,hơi thở gấp gáp,cô không kịp phản ứng, nhưng Nam Dạ Tước đã thấy rõ. Chướng ngại trong lòng cô đã sớm loại bỏ, cô đã biết , nhưng đối với lần lượt đòi hỏi của anh,cô lại từ chối.

Nam Dạ Tước dùng sức di chuyển, có thể nghe được thân thể dưới ghế sa lon truyền ra tiếng mập mờ , Dung Ân cần cổ mồ hôi tràn ra , người đàn ông bàn tay nâng lên đầu của cô, đem cô kéo hướng chính mình, một cái tay khác nâng lên mông cô, để cho hai người siết chặt lấy nhau..

“Kêu lên, Ân Ân, kêu lên…”

Ánh mắt cô phức tạp, không biết là ngượng ngùng, hay là suy nghị gì đó, hay là muốn vì Diêm Việt khuất nhục, cô cắn môi, người đàn ông hôn lên, khiến cho miệng cô mở ra.Gần như hung hăng dùng sức.Dung Ân tiếng nói giống như bị va chạm phá thành mảnh nhỏ, theo như mong muốn của Nam Dạ Tước, kêu lên.

Người đàn ông hơi thở dồn dập, anh mỗi cái đều dùng sức, mặc kệ là cô có thể chịu đựng được hay không, cũng là hung hăng mà đi vào thật sâu, tóc đuôi ngựa sau ót của Dung Ân rối bù rơi xuống, trải khắp mặt salon. Tấm lưng trơn bo1g ma sát đỏ lên, đến cuối cùng, tiếng rên rỉ phối hợp cùng sự di chuyển của người đàn ông, đi đến mỗi góc khuất trong phòng khách.

Dung Ân không biết bọn họ ở bên trên làm bao lâu, thân thể trần truồng tiếp xúc ra giường lạnh như băng, cô bỗng dưng thức tỉnh, Nam Dạ Tước cũng không cho cô có thời gian phản ứng, thuận theo mà đè lên.

Dung Ân nhớ ngủ được cũng rất lâu, nhưng khi..tỉnh lại, ngày cũng như cũ là màu đen, bên cạnh cô, đúng là lạnh, Dung Ân nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng làm sao cũng ngủ không được.

Cô cầm lấy đồng hồ thủy tinh ở trên tủ đầu giường, nhìn xuống thời gian,c ũng là điểm 8h sáng rồi.Dung Ân nhảy dựng lên,vậy vì cái gì trong phòng lại tối như vậy?

Lúc cô xuống giường, cảm giác bên hông dường như có cảm giác lành lạnh, Dung Ân lúc ấy cũng không có để ý, cô sờ soạng xuống giường, ban công bên kia vẫn có ánh đèn,xuyên qua tấm rèn cửa sổ kín đáo đang chiếu vào,có ánh sáng nhàn nhạt.

Phía sau có âm thanh gì đó,rất nhỏ, nơi này yên tĩnh mà tối tâm không gian bên trong lộ ra vẻ dị thường quỷ dị.

Mò tới cửa sổ sát đất, soàn soạt mà kéo màn cửa sổ ra, phía ngoài ánh sau từ phía sau chui vào, Dung Ân vội giơ tay lên che ở trên trán, thật chói mắt.

Cô một lần nữa nhìn kỹ, cũng phát hiện tất cả màn cửa sổ cũng đổi thành một màu đen nặng nề, hơn nữa chất liệu này ánh sáng cũng không thể xuyên qua, Dung Ân mở cửa sổ sát đất ra, mới vừa muốn đi ra ngoài, mới phát hiện chính mình không có mặc quần áo, cô lại đi trở lại, nhìn thấy trên mặt đất kéo một sợi dây xích lớn bằng ngón cái, từ đầu giường uốn lượn đến……..

Phần eo của cô!

Dung Ân bình tĩnh nhìn hồi lâu, lúc này mới xác định chính mình không hoa mắt, dây xích kia tạo hình kỳ mỹ, vây quanh ở ngang hông mãnh khảnh của cô, giống như là đai lưng, nhưng mặc dù vậy, nó vẫn là dây xích Nam Dạ Tước lại lấy phương thức này trói buộc tự do của cô.

Dung Ân khó có thể tin, bi phẫn cùng khuất nhục đều hiện lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp.

Nam Dạ Tước ngồi ở trước bàn ăn, món ăn cũng đã nguội từ lâu, cơm cũng cứng, súp chưng lúc ấy không có nóng, nhất định là Vương Linh về sau xử lý.

Trên lầu truyền đến âm thanh đập đồ, anh biết Dung Ân nhất định sẽ tức giận, tâm thần mà náo loạn, nhưng anh cũng không có cách nào, chỉ còn cách nhốt cô lại.

Món ăn lạnh cùng cơm, nhai ở trong miệng, phải rất lâu mới có thể tiêu hóa, anh nghĩ tới muốn hâm nóng lòng của cô cũng như vậy.

Vương Linh đứng ở bên cạnh, “ Thiếu gia, tôi đi hâm nóng lại cho anh”

Nam Dạ Tước lắc đầu, lúc anh ăn cơm, động tác trước sau như một rất ưu nhã, thức ăn rất nhiều, anh rất thích ăn thịt kho tàu cá chép, trứng chiên cà chua do Dung Ân thường làm.

Ầm—

Vương Linh bất an nhìn trên lầu.

Thịt bằm, màu sắc vẫn ngon như cũ, nước sốt cà chua cũng vừa đúng.

Nam Dạ Tước ăn hết một chén cơm, cũng không lâu lắm, cũng đủ lắp dạ dày anh, trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.

Món ăn đẹp mắt, mùi vị ngon miệng, nhưng dù sao cũng là lạnh.

Anh ăn đồ ăn nguội, dạ dày tự nhiên sẽ bị chịu tội.

Hai tay anh đan nhau, chống trên trán của mình, Vương Linh đứng ở cách đó không xa, có thể nhìn thấy người đàn ông môi mỏng mân lên, mắt phượng thâm thúy nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, mà sững sờ, không biết là suy nghĩ cái gì.

Cho dù là kẻ ngu cũng biết chuyện, Nam Dạ Tước cũng sẽ không thể không rõ ràng, chẳng qua là, Dung Ân tự mình làm thức ăn, hơn nữa lại là vì anh mà chuẩn bị.

Chương 110

Cách họ ở bên nhau, chính là hành hạ lẫn nhau, em hành hạ tôi 1 phân, tôi hành hạ em một tấc. ( (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)

Những gì có thể đập Dung Ân cũng đập phá hết, sợi xích bạch kim kia rất dài, cô ít nhất có thể đi vào phòng vệ sinh, ra đến tận ban công, nhưng chỉ là không ra khỏi được căn phòng này.

Cô chán chường ngồi trên giường, cho đến bây giờ, cô cũng không tin Nam Dạ Tước có thể dùng cách này nhốt cô lại.

Dung Ân mặc đồ ngủ, sợi xích kia tha trên mặt đất, một đầu bị quần áo che lại, không nhìn thấy.

Mặc dù như vậy, cửa phòng vẫn bị Nam Dạ Tước khóa lại.

Xích mặc dù không thô, nhưng lại rất bền chắc, Dung Ân thử giật ra, căn bản không thể rung chuyển nó một chút nào.

Lúc Nam Dạ Tước tiến vào, Dung Ân đang ngồi ở mép giường, cô cúi thấp đầu, tóc dài mềm mại che kín khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, người đàn ông giẫm lên mớ hỗn động dưới sàn đi về phía trước, Dung Ân nghe được động tĩnh, tốc độ phản ứng rất nhanh, thuận tay cầm lên đồng hồ báo thức thủy tinh trên tủ đầu giường hướng Nam Dạ Tước ném. Bởi vì cô đang ngồi, cho nên đồng hồ báo thức chẳng qua là nặng nề đập trúng đầu vai Nam Dạ Tước, nửa người anh nghiêng về phía sau, có thể tưởng tượng lực ném ra ngoài lớn đến bao nhiêu.

Nếu cô đứng, lần này là có thể đập bể đầu Nam Dạ Tước.

“Anh đã nói cho tôi tự do, anh xem cái này là cái gì? Nam Dạ Tước, tôi là con chó anh nuôi sao? ” lúc Dung Ân nói ra những lời này, tự mình cũng khuất nhục thất thanh khóc rống.

“Vậy còn em? Em muốn để cho tôi trơ mắt nhìn em trở lại bên cạnh Diêm Việt sao? Tôi làm không được!”

“Tại sao? ” Dung Ân vọt từ trên giường đứng lên, hai quả đấm dùng sức nắm chặt, “Anh không phải là đã chơi chán sao? Nam Dạ Tước, anh tại sao không thả tôi đi? Anh muốn phụ nữ, bao nhiêu người bên ngoài xếp hàng a, anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay đã có người đưa tới cửa, anh tại sao lôi kéo ta không tha?”

“Em cứ muốn đi như vậy sao? Tôi nói rồi ngươi ở bên cạnh tôi, tôi cho em cuộc sống tốt nhất, em không muốn sao? ” Nam Dạ Tước rống giận lên tiếng, nơi huyệt Thái Dương, gân xanh nổi lên, giống như là một con sói dữ bị chọc giận.

Dung Ân lúc này không kịp sợ, “Tôi không muốn, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có muốn qua, Nam Dạ Tước, anh không nên lại đến can thiệp cuộc sống của tôi được không, chúng ta buông nhau ra, anh như cũ là Tước thiếu bản tính phong lưu, tôi sống cuộc sống bình thường như cũ của tôi, có được hay không?”

“Không được! Em nghĩ cũng đừng nghĩ…”

“Tại sao — ” Dung Ân tiếng nói xé rách, một đôi mắt gắt gao nhìn thẳng người đàn ông, “Nhốt tôi như vậy, rất vui vẻ sao? Có phải hay không?”

“Em nói gì cũng vô dụng, Diêm Thủ Nghị hại chết con của chúng ta, tôi muốn để cho hắn trả giá thật đắt, Diêm Việt đoạt mất em, tôi muốn để cho hắn chết! ” Nam Dạ Tước ánh mắt đen tối, sắc mặt kinh người, giống như là sứ giả của địa ngục.

Dung Ân vẻ mặt ngơ ngẩn, “Con… Làm sao anh biết?”


Phan 1
Phan 2
Phan 3
Phan 4
Phan 5
Phan 6
Phan 7
Phan 8
Phan 9
Phan 10
Phan 11
Phan 12
Phan 13
Phan 14
Phan 15
Phan 16
Phan 17
Phan 18
Phan 19
Phan 20
Phan 21
Phan 22
Phan 23
Phan 24
Phan 25
Phan 26
Phan 27
Phan 28
Phan 29
Phan 30
Phan 31
Phan 32
Phan 33
Phan 34
Phan 35
Phan 36
Phan 37
Phan 38
Phan 39
Phan 40
Phan 41
Phan 42
Phan 43
Phan 44
Phan 45
Phan 46
Phan 47
Phan 48
Phan 49
Phan 50
Phan 51
Phan 52
Phan 53
Phan 54
Phan 55
Phan 56
Phan 57
Phan 58
Phan 59
Phan 60
Phan 61
Phan 62
Phan 63
Phan 64
Phan 65
Phan 66
Phan 68
Phan 69
Phan 70
Phan 71
Phan 72
Phan 73
Phan 74
Phan 75
Phan 76
Phan 77
Phan 78
Phan 79
Phan 80
Phan 81
Phan 82
Phan 83
Phan 84
Phan 85
Phan 86
Phan 87
Phan 88
Phan 89
Phan 90
Phan 91
Phan 92
Phan 93
Phan 94
Phan 95
Phan 96
Phan 97 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .